Có một nỗi nhớ đôn hậu nồng nàn
Chảy tràn trong những người vợ thủy chung chịu khó chịu thương dang lưng cõng khổ.
Chảy trong người mẹ xa con người vợ xa chồng trẻ thơ xa bố
Cứ vồng lên nghẹn cổ buốt tim.
Cứ xô chen rạo rực về tìm
Nơi mái nhà không có bóng đa xòe tán rộng.
Chỉ có búi tóc trắng của mẹ, mái tóc xanh của vợ, lọn tóc non của con buộc nhõng
Cùng những nghiệt ngã đa mang.
Nhớ lỏi len trong từng chiếc lá bàng
Nhớ cuộn mình trong sắc sim chờ đợi
Nhớ chao nghiêng trong cánh cò chấp chới
Nhớ luồn sâu trong từng tế bào da
Phía cạn ngày hoàng hôn ấy Trường Sa
Cây phong ba vẫn kiên cường vươn thẳng
Đau đáu níu nhau ngọt mềm đót đắng
Để nồng nàn hòa trong những yêu thương.
NỖI NHỚ NỒNG NÀN
Tác giả Trần Ngọc Hoà