Kẹp bút vào chân cháu vẽ cụm cỏ gà
Có một nốt sần nho nhỏ
Giọng rối rít
Ông là đất, bố mẹ là cụm cỏ gà, cháu là nốt sần vừa được sinh ra.
Ông ngâm để giấu xót xa
“Mùa hè đang nắng, cỏ gà trắng thì mưa
Cỏ gà mọc loang, cả làng được nước”.*
Cháu rỉ tai ông điều ước
Một đôi tay cùng chúng bạn chọi cỏ gà
Ông quay mặt phía vùng trời A Lưới
Đấm ngực mình nước mắt trào ra.
Rồi ông kể về thế hệ thứ ba
Sinh con chẳng vuông tròn lòng mẹ cha tím tái
Chất độc da cam không thuốc nào chữa khỏi
Và ông là người truyền cho cháu cho con.
Nào phải lỗi do ông, thôi cháu xin ước lại
Ước làm cỏ gà chữa cho ông chứng buốt ngực trở trời
Ông cười méo xệch
Thương quá nốt sần ơi!
Hôm ông đi tay gió đu trời
Mắt mây sũng buồn mọng nước
Nốt sần nghẹn nấc
“Mùa hè đang nắng, cỏ gà trắng thì mưa
Cỏ gà mọc loang, cả làng được nước”.*
Bài dự thi ý chí người khuyết tật
Kẹp bút vào chân cháu vẽ cụm cỏ gà
Cụm cỏ gà từ hốc đá vươn ra
Có một nốt sần rất đẹp.
NỐT SẦN CỦA NỘI
Tác giả Trần Ngọc Hoà