Má!
Cội mai năm nay chắc ngóng mòn ngóng mỏi
Đôi vợ chồng già mỗi năm cứ chạp rằm
Lặt mùa cũ để nắng mưa gội tắm
Thay áo mới hoa vàng cho mai rực rỡ chào xuân.

Huốt mấy bữa một bóng gầy lúi húi
Lặt nhớ thương lặt trụi cả ráng chiều
Quẹt vào đêm người ấy ngồi rê bập
Nhả một nỗi sầu, lại hớp mấy ngụm đau.

Như bao ngàn người, không mộ bia, không về đất
Má theo khói thiêu làm mây trắng trôi trời
Năm nay xuân không về thành phố
Cội mai nhà trổ một đoá mồ côi.

Con vẫn xa nhà, tuyến đầu chống dịch
Đành nỗi đau tạm vắt phía cạn ngày
Phút ngơi nghỉ lo cứ len vào dạ
Biết người ấy của má còn được bao mùa thay áo mới cho mai.

BIẾT NGƯỜI ẤY CỦA MÁ CÒN ĐƯỢC BAO MÙA THAY ÁO MỚI CHO MAI
Tác giả Trần Ngọc Hoà