Tóc bông mía rồi mẹ ơi!
Mà sao môi mẹ nụ cười vẫn kiêu
Mỗi khi bên chạng vạng chiều
Chuyện xưa giặc bị hoả thiêu tinh thần.
Bến Tre xuất hiện đội quân
Tay không súng, và đôi chân không giày
Không quân phục, không sao cài
Chỉ khăn rằn vắt chéo vai thôi hà.
Quần đen với áo bà ba
Chẳng phân biệt trẻ hay già gì đâu
Cụ bà tay xách cơi trầu
Con thơ mẹ địu trước bầu sữa căng.
Rách lành nón lá lăng xăng
Đội mưa đội nắng mà rằng vẫn xinh
Đánh giặc bằng cách biểu tình
Đánh bằng lý lẽ thông minh trí tài.
Lừng danh quân đội tóc dài
Đội quân có một không hai trên đời
Sáng tạo hợp pháp kịp thời
Đồng lòng, chung sức, chung hơi, thắng tà.
Mẹ tôi kể chuyện xưa mà
Nụ cười hãnh bảy kiêu ba ghép vào
Môi trầu tươi rói đẹp sao
Nụ cười đồng khởi tự hào Bến Tre.
NỤ CƯỜI ĐỒNG KHỞI
Tác giả Trần Ngọc Hoà