Đêm chị Hằng cười xinh nhất
bức ảnh chú Cuội ngồi gốc đa nét nhất
và trấn biên nở một đoá rằm giêng.
Chiếc cầu chở ta qua thăm phố Hà Tiên
nơi hai dân tộc nghe một tiếng gà báo thức
lửa múa Lâm Thon, em bập bùng mời mọc
lòng đã Samaki.
Gió dắt buồm, hoa chỉ lối ta đi
vào Thập Vịnh trập trùng, chạm tình người rộng mở
nghe vó ngựa tiền hiền phi trong “Giang Thành Dạ Cổ”
nghe “Bình San Điệp Thuý” thơ họ Mạc vọng xưa
“Lộc Trĩ Thôn Cư” biển tắm ta, “Lư khê Ngư Bạc” ngư thôn gọi ta.
ta bơi trong “Nam Phố Trừng Ba” ta nhẩn nha “Châu Nham Lạc Lộ”
“Thạch Động Thôn Vân” chân chân mộng mộng
Kim Dự Lan Đào trấn cửa Hà Tiên.
“Tiêu Tự Thần Chung” đổ hồi bình yên
câu hát “Hà Tiên mến yêu đẹp như xứ thơ xa cách tôi còn nhớ “…
chừng đã là duyên nợ
của tao nhân mặc khách tự khi nào.
Tô Châu nằm thoải cho gió hôn, phố Hà lung linh khoe dáng
em thả nụ cười vào hoa đăng để ta mênh lên dào dạt
sóng lòng ta gợn bởi mắt em hay mắt “Đông Hồ Ấn Nguyệt”
không biết!
chỉ biết ta và thơ cứ dềnh lên, dềnh lên…
quên mất mình già.
ĐÊM TRẤN BIÊN NỞ MỘT ĐOÁ RẰM GIÊNG
Tác giả Trần Ngọc Hoà