Ta về vọc nước dòng kênh
Hỏi xưa cầu khỉ gập ghềnh xàng xê
Còn in chiếc bóng mẹ quê
Lưng oằn theo gánh lúa về ngang qua
Ta về ôm gốc sồi già
Xem còn in vết lưng cha dựa ngồi
Móng tay phèn giắt vàng rồi
Áo nâu đẫm giọt mồ hôi ruộng bừa
Ta về cung kính dạ thưa
Hỏi quê khi ngọn chướng vừa thổi qua
Còn mang ký ức xanh xa
Ngày quê khói lửa can qua một thời.
Bắc loa tay, hỏi nền trời
Còn lưu một ký hoạ phơi xác thù
Bàu Bàng trận ấy đã nư
Đánh “anh cả đỏ”một sư tơi bời
Cầm leng xới bụm đất tơi
Gặp ta dáng của cái thời lấm lem
Hỏi rằng quên, nhớ, e hèm!
Vụ chàng trai đã hôn đêm tỏ tình.
Thò tay vớt khóm lục bình
Hỏi hoa đã nở hết mình hay chưa?
Với quê bẽn lẽn xin thưa
Lâu về mừng hỏi từa lưa xà bần.
HỎI HOA ĐÃ NỞ HẾT MÌNH HAY CHƯA
Tác giả Trần Ngọc Hoà