Tóc tớ cùng màu với hoa Trẩu rồi đây
Gậy dìu bước dấu chân chim sâu hoắm
Vết thời gian đu tuổi đời mà gặm
Không khéo cậu chẳng nhận ra mình.
Hoa Trẩu Trường Sơn năm cánh nở lung linh
Xinh như những cô gái mở đường ngày ấy
Đạn réo bom gầm vẫn đưa hương thơm dậy
Thân tứa máu vẫn bung hoa thi trắng với trời mây.
Suối róc rách kể về những cô gái tải đạn, bắc cầu
Những đôi vai tăng cân, những đôi chân tăng chuyến
Tay phá đá, gỡ bom mìn, tay cáng thương vượt tuyến
Tay nối liền huyết mạch Trường Sơn.
Chuyện ghẻ lở, hắc lào, đói nước, sốt rét rừng
Tóc rụng từng chùm lâu ngày không được gội
Búng báng thay cơm đêm làm mồi cho vắt muỗi
Chuyện phụ nữ tới ngày phải ngâm nước hố bom.
Rồi những chuyến xe qua những bàn tay vẫy gửi thương
Rồi chúng mình được gọi yêu là những bông hoa Trẩu
Nụ hôn gió vẹt pháo sáng, vẹt bom bi, vẹt những mưu đồ bẩn cáu
Bay…bay…bay về phía chúng mình.
Rừng núi đã ghi âm tiếng bom dội ầm ình
Đất dang tay ôm những bông hoa cánh còn cánh nát
Cây lá ký hoạ trong lòng trời nỗi đau bom vùi thanh xuân mất xác
Và cậu
Hơi thở chẳng còn mà xẻng vẫn không buông.
Trường Sơn!
Nơi hoa Trẩu đọ khí phách với giặc trời
Nơi sắt thép cũng phải chảy ra
Nơi những đời hoa trung liệt
Chết vì quê hương để nhuỵ thêm tinh khiết
Rụng xuống rồi vẫn da diết một làn hương.
HOA TRẨU TRƯỜNG SƠN
Tác giả Trần Ngọc Hoà