Tiếng gì cứ ong óc trong đầu?
Chiến tranh kết thúc đã lâu mà bom còn rung mãi
Giông đen thui, mẹ xúc lúa ra sân ngồi phơi…vãi
Nắng chang chang lại lấy chậu hứng mưa rơi.
Mẹ nhớ gì mà xõa tóc hong trời?
Lúc khờ lúc khôn, mới cười lại khóc
Lúc vẫy đọt dừa “xuống đi các con, tụi nó vừa mới rút”
Lúc xách cơi trầu quơ gậy thét “xung phong”.
Vết thương chiến tranh trong cơ thể chạy lòng vòng
Canh năm, mẹ chong đèn vạch tay đếm chỉ
Chỉ này hay tin cha hy sinh nơi trận địa
Chỉ này đau, tên gọi “mất chồng”.
Còn chỉ này nhận ám hiệu bên sông
“Tụi nó tới rồi các con rút ngay cho lẹ”
“Việt cộng đâu?” dùi cui quất vào đầu mẹ
Tỉnh dậy, hỡi ơi! nhà cửa cháy rụi rồi.
Chỉ này, nồi cơm tiếp tế đang sôi
Tin đưa về “thằng Hai hy sinh nơi chiến tuyến”
Chỉ này, khoai nhổ xong xuống xuồng chưa kịp chuyển
“Mẹ ơi!…anh Ba mình…giặc giết lúc nửa đêm”.
Thằng Út vào chiến trường biên giới tây Nam
Nay vẫn chưa về…chỉ này đau gấp bội
Ngày mắc võng ru con, đêm luộc khoai mẹ gọi
“Món con thích đây về ăn đi Út cưng…ời”.
Tiếng thạch sùng cứ chắt lưỡi song đôi
Đệm tiếng sụt sùi, tiếng ầu ơ của mẹ
Ngoài kia thu nhớ ai ngâu rớt sầu quạnh quẽ
Trong này mẹ nhớ gì mà đôi mắt mãi dầm mưa.
NHỮNG CHỈ ĐAU TRÊN ĐÔI BÀN TAY MẸ
Tác giả Trần Ngọc Hoà